August Nguyen

Tốt nghiệp

Mình đón kì thi này với tâm trạng rất là khắc khoải và hồi hộp vì nhiều lí do, nhưng lí do chính là vì đây là kì thi diễn ra một lần duy nhất trong đời (tất nhiên là trừ khi mình…rớt – một điều vô cùng bất khả thi), còn thi Đại học được tận 8 lần.
Thật, nên mình đã học bài kĩ kĩ kĩ lắm, vì biết trước là mình sẽ không hỏi được ai, ngay từ khi nghe tin trường mình sẽ chung cụm với Hiển, Dương, Nghĩa, Dục. Mà ngay cả với Trọng cũng nên phòng hờ, vì tụi này theo truyền thuyết đồn rằng rất là chảnh (mà lỡ bạn nào không chảnh thì cũng đừng buồn, có lẽ bạn đó không có tên trong truyền thuyết).
Cái tâm lí thứ hai mà mình đã chuẩn bị là bị dùng bạo lực, bị đe dọa, bị hiếp…để mình phòi bài ra. Nhiều tin đồn khủng khiếp tràn lan trong trường, ý là bị đập này, rồi bị xé bài này, rồi bị giám thị cưỡng chế này. Nghe mà thòng cả ruột gan, tưởng như là ngày 21/12 sắp đến tới nơi.

Rồi thì cũng đi thi. Môn Văn đầu tiên, nên cũng yên tâm trước là sẽ đỡ bị khảo bài, ít ra là trong hai tiếng rưỡi làm bài và hai tiếng rưỡi về nhà nghỉ ngơi. Đề cho cái vòng bông, Nam, Mị và Đất Nước. Vòng bông, dễ như bước qua con đường mòn. Con Mị là vợ thằng Việt hay vợ Tnú ấy nhở. Thôi kệ dù gì cũng xỉn và bị trói rồi. Nam thì bình thường, cứu người và hy sinh mạng sống, cần khuyến khích và noi theo. Dù có bị khảo cái vòng bông, nhưng cơ bản là mình cũng hơi bất ngờ về độ nghiêm túc của phòng thi. Chán vãi, làm xong rồi về, thiết nghĩ cho Đỗ Nhật Nam thì sẽ có nhiều chuyện đáng bàn hơn Nguyễn Văn Nam, có thể liên hệ tới mấy người ấu trĩ thích ép con người khác đọc truyện tranh Cô Bé Thảo làm dẫn chứng.
Chiều thi Hóa. Phòng thi mát mẻ, dễ tập trung. Đề dễ, phòng thi có đôi chút giống trại người câm. Gọi là dàn trải đều chương trình, tính la là mỗi thứ cho một chút. Dấm này, đường này, rượu này, thêm bột ngọt và ít sắt nhôm. Xong rồi lại lăn ra ngủ, không quên dịch bài sang bên cho chúng tự xem lấy mà khỏi làm phiền. Thi thoảng lại bị mấy đứa mắt kém khều. Tối về online FB thấy mấy đứa khối B sai vài ba câu, bản thân mình 10 điểm, đâm ra lo lắng cho môn Anh văn sắp tới.

Rồi thì Địa Sinh cũng từ từ mà qua, mỗi môn là một chút nhộn nhịp hơn của phòng thi. Giám thị đúng dễ thật, có mấy đứa hay khảo bài người khác làm chứng. Liều ít thì xài khẩu hình, liều nhiều thì chơi khẩu khí. Giám thị ngồi trên quát “Gì mà thì thầm hoài vậy? Mười sáu triệu nghe rõ chưa” làm mình cũng hơi hết hồn, rà lại xem có cái gì liên quan tới mười sáu triệu thì thêm vào. Rất tiếc là không. Có lẽ mình thiếu dữ kiện thật rồi, mà đi hỏi Hiển hóa ra lại nhờ thằng nghiện xì ke tiêm ngừa cho mình, nên thôi.

Sáng cuối cùng thi Toán. Tối trước chẳng học gì nhiều, chỉ đọc “Nữ sinh” để giải trí, đến đoạn con Xuyến hỏi thầy Gia mấy câu hình học giải tích lại chột dạ, lôi tích phân ra học. Vào thi mới thấy thất vọng vì chả thấy ra tương giao đồ thị. Làm xong còn 45 phút xin thêm giấy chép lại cho đẹp, đến lúc nộp bài bị ông thầy quát, đại ý là không được mang bài thi hỏng về. Cũng chả cần lắm, đốt cũng chả ra bao nhiêu khói nên trả lại cho thầy. Về nhà nhớ ra là phác đồ thị bằng viết chì mà quên xóa sau khi đồ. Tự nhủ rằng thế thì bị hủy, hủy thì liệt, liệt thì rớt, rớt thì thi lại năm sau. Thế ra mình được thi tốt nghiệp tận hai lần, chao ôi thế mà hên vì môn Sinh trước đó bị sai năm câu quá nhảm nhí.
Thi xong tiếng Anh cũng là thi xong tốt nghiệp. Không bàn tới đáp án nữa vì còn vài tiếng nữa là có hàng xịn của Bộ. Đi ăn đi uống, nạp năng lượng để chuẩn bị cho chuyến bay thứ hai. Nhớ lại cái phòng thi vui như chợ đêm Kim Hoa mấy chục phút về trước mà mắc cười. Vậy là an tâm, chẳng có bài thi nào của mình bị xé, và mình vẫn còn trinh.

Thế là chính thức chia tay mười hai năm học sinh của mình. Chia tay tất cả. Hóa Sinh Địa chỉ còn là xấp giấy trống rỗng. Những quyển tập ghi sao mà quá xa vời. Nhỡ có thi năm sau nữa mình cũng là “Thí sinh tự do” mất rồi. Buồn là như vậy.

DROP A COMMENT

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.