Part One and Part Two
Nắng. Nóng. Ồn ào. Và âm thanh.
Muốn lại được ôm trọn lấy, lần cuối cùng. Những dư vị không bao giờ nhầm lẫn.
Đó là ngày này. Vào một tuần trước.
Chapter One
The Day
Đó là lúc mình biết được trường sẽ đóng cổng vào 7AM. Còn sớm. Ăn sáng cho no đủ rồi mới lững thững đạp xe vào. Mà nếu trễ thì đã sao? Thế lực của mình thừa đủ để khiến mấy bạn Đoàn viên mới nổi phải phục tùng mọi điều mình muốn
Chí ít là mở cổng cho mình vào
Sau khi mình van xin nó
Anyway, chưa trễ
Trại năm nay đặc biệt rộng hơn. Và cao hơn. Và còn nằm dưới một gốc cây bàng đầy lá. God have mercy, nếu gọi trường mình là một thiên đường nhiệt đới, thì trại mình là một trong số ít ỏi nơi có khí hậu ôn đới để trốn chạy cái nắng vỡ đầu những ngày giữa tháng Ba.
Không gì sướng hơn tận hưởng thành quả của mình, trừ việc tận hưởng thành quả không phải của mình. Vào trại và vui vẻ ngắm nhìn những người bạn lăng xăng lít xít móc nối các thể loại dây kim tuyến, chong chóng giấy để trang trí, tự mỉm cười và nghĩ có lẽ mình là một trong những thằng vô dụng nhất.
Cũng không hẳn tệ như thế, chỉ cho đến khi lũ bạn cũng đã làm xong, ngồi quây thành hình cái bánh tai yến, vừa uống nước và ném vỏ chai theo lời hát, trong khi cô chủ nhiệm đã đi nơi khác. Lòng vẫn hầm hập lo. Lo môn thi tốt nghiệp. Lo tiếp đón đoàn chấm trại. Nhưng lo nhất vẫn là bị ném vỏ chai vào người. Hẳn là vậy rồi. Không ai thích chơi cái trò mà trong đó, bạn và một đứa khác phải cùng cắn một cái bánh que cho đến khi chạm môi nhau.
Đặc biệt là mình. Mỗi đứa riêng một cái vẫn sướng hơn chứ, ăn xong rồi thì chạm môi, việc đéo gì phải tiết kiệm.
Đoàn chấm trại đến. Lớp phó đứng mũi chịu sào giải thích về cái tên “Năng lượng xanh” của trại. Thủy năng, quang năng, phong năng, bột năng. Trong khi đám khỉ trong trại hát mấy cái bài ca vớ vẩn có liên quan đến tên trại như “Trái đất này của chúng em”, và “Trái đất này là của chúng em”. Tạm thời dẹp cái trò ăn bánh hôn môi qua một bên. Chúng biết những người chấm trại cũng không thích việc mỗi người chỉ ăn được nửa cái bánh.
Chết mẹ, vừa tự nói mình là khỉ.
Trước khi rời đi, cô Hiệu trưởng yêu cầu lớp hát bài “Mùa hè xanh”. Sau khi lục hết tất cả những bài hát có từ “mùa”, “hè” và “xanh” trong đầu, nguyên đám quyết định hát bài “Lí cây xanh” dân ca miền Tây. Hát thật đều, to và rõ, những mong ban chấm trại sẽ sợ hãi mà rời đi.
Và họ rời đi thật. Super effective!
Vẫn là những trò chơi, có thua có thắng. Vẫn thắng nhiều hơn thua. Vẫn là cổ vũ, động viên và hò hét. Mong sớm được vào chơi, mong thời gian lâu hết, mong kết quả mau có, và mong những khoảnh khắc đừng qua nhanh.
Quên nhắc là hầu hết những trò chơi gây nhiều tranh cãi ở những năm trước đã bị đình chỉ: Karaoke, Trò chơi Lớn. Trừ Kéo co. Và những trò chơi còn lại thì cấm học sinh cãi nhau tay đôi với giáo sinh. Mình thì trước giờ chưa từng thấy học sinh kéo thêm giáo viên ra cãi tay ba, và cũng chưa từng thấy học sinh nào thỏa mãn vì những trò chơi một thời khiến mình bực bội đã bị cấm. Đặc biệt là Trò chơi lớn. Been there, done that!
Cũng không muốn bực thêm lần nữa nên không kể nhiều, chỉ đại ý là những trò chơi yêu cầu cao sự công tâm như thế thì trường không thể đáp ứng. Và thế là “người Việt mình”, làm không được thì bỏ, còn hơn sửa cái sai này bằng cái sai khác to hơn.
Rồi thì ăn cơm trưa. Mọi người, kể cả mình, nói cười cùng nhau, như chưa hề có sự gì chia rẽ, xích mích. Trại của lớp 12 là như thế, vẫn ăn thành nhóm, nhưng khi cần lấy đồ ăn thì các nhóm mạnh dạn xen vào nhau. Nêm vào bữa cơm là “năm nay thi lí, sinh địa”, “mày thi ngành gì”. Cô, thầy và trò cùng ăn. Trong một tâm thế khác. Từ cách giao lưu đến chủ đề tán gẫu…
Nhưng khác nhất vẫn là cái cách mà mình lê lết vì no sau khi ăn xong.
Trời mỗi lúc một nắng hơn.
Chapter Two
The Night
Đó là khi mình được biết sẽ có một đứa duy nhất đi rước đuốc năm nay. Và vì đã vô tình dự cái đại hội trù bị không chính thức bên lề của Văn phòng Đoàn, nên mình sẽ là cái đứa duy nhất đó. Chưa kịp nhức đầu vì “Hát với nhau” và múa lửa, giờ lại thêm ngồi kéo dây thun dưới Phòng Truyền thống, đành bỏ liều, được đến đâu thì đến.
Rồi thì sự cũng đã đến, đẹp đẽ hơn mình nghĩ. Tiết mục “Hát với nhau” của lớp diễn thứ 2, đúng ra là đủ sớm để mình có thể mặc áo lớp xong rồi lại thay đồng phục để đi lễ, cuối cùng lại quá trễ khi mình nhận ra điều đó. Kết quả là vác nguyên bộ đồng phục lên sân khấu, cùng với cái vòng tay Gao Đỏ để nhảy choi choi theo bài “Yêu đời” của MTV. Ai cũng vui và lơ là nên tạm yên tâm rằng sẽ không bị nghĩ là lưu manh giả danh cán bộ.
Hét xong thì trở về vị trí và xem các lớp khác hát. Sau “Đón ánh mặt trời” lạc lõng với nhạc nền là “Nhất quỉ nhì ma” lạc lõng với nhau. Tội con bạn mình cố gắng bám víu lấy từng câu từng chữ, đám chung lớp nó ở sau lưng thì kéo nhau thành vòng tròn múa may các kiểu. Có vẻ tròn lắm, đẹp lắm, và không có chỗ hở nào để những đứa đang hát có thể hòa chung. Đó giờ nghe nói A7 đoàn kết…
Nền xi măng bên dưới mình vẫn chưa nguội.
Đi lấy lửa. Vẫn dây thun. Nhiều hơn trước.
Nhiều ở đây nghĩa là ai cũng vậy. Điều này khiến cho giờ tập hợp bỗng hóa ra khá đều nhau. Mỗi đứa tự đi lấy bùi nhùi, châm dầu và đợi khoảng mười phút là có lửa. Đứa nào đến sớm quá thì phải ngồi chờ. Vậy ra cùng nhau đến trễ vẫn tốt hơn.
Chuyện phiếm chút ít trong khi cố giữ cây đuốc thật tĩnh trước khi bước ra sân lễ, và được lệnh di chuyển khi bài “Khát vọng tuổi trẻ” nổi lên. Bài này năm nào cũng thế, nghe một mình thì vô cùng nhàm, nhưng qua dàn âm-li đã cũ của trường, tiếng bass bỗng nặng hơn, hòa giọng bỗng mạnh hơn. Bài hát nghe cứ như nhạc dance, vừa hào hùng vừa sôi động. Cộng thêm không khí lúc đó ai cũng đang nhìn mình, cảm giác cầm cây đuốc như cầm một cái gì đó rất đỗi thiêng liêng và quyền lực, như Tim Cook cầm chiếc iPhone 5, giương lên cao và sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Nhưng rõ ràng là không thể làm bất cứ điều gì được, vì bài hát hôm tổng duyệt là “Hùng ca chim lạc” chứ đâu có phải bài này.
“Hùng ca chim lạc” đã nổi lên. Bạn Tuấn ai-đồ đang hát rất hăng say. Và hay. Trong chiếc áo thể dục của trường phối cùng jeans xanh. Mình thề đó là bộ trang phục diễn xấu nhất mình từng thấy. Xấu hơn cả những gì ba con cá mòi mặc. Trong cái giây phút trọng đại mỗi năm một lần, khi mà bạn đang đứng bên cạnh đất nước Việt Nam chói sáng được xếp từ 44 đứa đại diện đang ôm đuốc, khi mà gần hai ngàn cặp mắt đang hướng về bạn thì mặc chiếc áo thể dục thôi đã là một tội rồi, đừng nói là áo thể dục với quần jeans.
Dĩ nhiên, chỉ mặc mỗi cái áo thể dục thôi là một tội rất nặng.
“Hãy cùng nắm tay, năm mươi bốn dân tộc anh em”
Ngọn lửa dần bùng lên giữa những ánh mắt hau háu và những cái điện thoại được giương cao. Năm mươi bốn người nắm tay nhau. Mình cúi đầu, nhắm mắt, hơi rùng mình vì cái nóng đang phả ra mãnh liệt từ đống lửa trại. Mồ hôi mẹ mồ hôi con được thể tuôn ra. Sau lưng mình là cái thùng bass to, phát ra đủ thứ nhạc hỗn tạp, khi có lời, khi không, rối loạn và lung tung như những người trong bộ phận âm thanh. Cứ tuần tự như thế, nhạc phát, rồi tắt, rồi lại phát, rồi lại tắt, chỉ có hơi nóng là mãnh liệt và triền miên. Mình như một miếng thịt bị xiên cứng bởi những bàn tay, đứng yên để nhiệt độ và âm thanh vắt kiệt từng giây một. Cứ thế…
Chapter Three
The End
Đó là khi cô Yến Phượng ra hiệu lệnh bắt đầu cuộc thi múa quanh lửa hồng, đồng thời kết thúc chuỗi dài chịu đựng của mình. Lập tức về trại huy động tinh binh, xếp hàng vừa xong cũng là vừa tới. Cảm thấy sung sức hơn bao giờ hết, một phần cũng vì đống lửa đang tàn dần. Những bài hát qua dàn âm-li trường đều mạnh mẽ hơn, thậm chí bóng bẩy cỡ Noo hay Thanh Duy cũng được nâng cấp thành Adam hay Ricky. Có kẻ lạ vào nhảy theo. Ừ, nhảy theo, chứ không phá. Mình cảm thấy biết ơn.
Múa xong ai về trại nấy. Ăn rau câu dừa và chơi xoay dĩa. Có chộp lộn b**bs với *ss một vài bạn, nhưng ai nấy cũng bỏ qua vì nghĩ mình đang chơi xoay dĩa. Muốn chơi nhiều hơn nữa, cho đến tận khi nằm trên giường. Thả đầu óc về lại những khoảnh khắc ấy, để tay chân được nghỉ ngơi.
Cái nắng của tháng ba. Cái nóng của lửa. Cái ồn ào của cổ động viên. Và những âm thanh nặng bass từ dàn âm-li cũ kĩ.
Muốn lại được ôm trọn lấy. Nhưng đó đã là lần cuối cùng. Cũng là lần đầu tiên mình được vui đến thế.
Epilogue
Trại: hạng nhất
Bao bố: hạng nhất
Bắc cầu: hạng nhì
Bong bóng: hạng nhất
Rau câu: khuyến khích
Đường hầm: bị loại
Kéo co: bị loại
Múa lửa: hạng nhì
Những ngày qua bận bịu triền miên: bài vở, kiểm tra, rồi hồ sơ với cả tiền bạc. Cũng cảm thấy hơi có lỗi khi đến giờ mới viết, dù cho đã được cô chủ nhiệm nhắc từ tận tuần trước. Nhưng biết sao được.
Với lại, không dễ gì quên đâu ;))